Có một chàng ngu kia sinh được đứa con trai, chăm chút thương yêu
như ngọc như ngà. Một buổi sáng anh chàng đi ra chợ sớm, ở nhà lửa bốc cháy nhà
và người ta bồng đứa con anh chạy mất, lúc trở về thấy nhà cháy, anh không
tiếc, anh chỉ cuống cuống lên khi không thấy con. Một người láng giềng ức đoán
chỉ vào thây của một kẻ bất hạnh đã cháy thành than và bảo: “Con anh chết cháy
đây rồi”. Thế là anh chàng tin ngay là thật, khóc than kể lể khôn xiết, rồi may
một cái túi vải vuông bỏ nắm tro tàn vào đó mang luôn bên mình không lúc nào
rời. Rồi cứ đinh ninh rằng con mình đã chết cháy, và nắm tro bên mình là xác
con, không biết con mình hiện giờ đang còn sống.
Một buổi kia được thả, đứa con về gõ cửa kêu cha. Anh chàng buồn
quá đóng cửa ngồi trong nhà, nghe gõ cửa hỏi vọng ra:
- Ai gọi đó?
- Con đây.
- Con, tôi đâu dám! Con tôi chết đã ba tháng rồi.
- Không, con còn sống đây mà, mở cửa cho con vào!
- Láo, cút đi! Con tao đã chết, mày là ai, đến đây nhận hảo thế?
Cha con gì?
Ðứa con nằn nì ngoài cửa mãi, người cha ngồi trong nhất định không
mở cửa. Cuối cùng nó đành khắc khoải ra đi. Thương hại cho anh chàng! Cha con
không nhận, lại nhận bị xương khô!
- Người ngu tự biết mình ngu, nên biết người ấy có trí;
- Người có trí tự cho là có trí, nên biết người ấy ngu nhất trên
đời.
- Người ngu cố chấp sự hiểu biết của mình là đúng, nên không bao
giờ chịu thừa nhận những điều hiểu biết của kẻ khác. Vì thế, không bao
giờ họ đạt đến được chân lý..